MỘT CHIỀU TÀ GỤ
Trời chiều trên thác Tà Gu (Gụ)
Mưa đông vứa dứt, mây mù vừa tan
Đường vào còn rất sơ hoang
Đá lăn dưới gót, cành giăng ngang đầu
Lách qua dòng suối nước sâu
Lần theo vách đá rong rêu bám đầy
Kỳ quan tạo hóa là đây
Thác rơi thẳng đứng, nước bay sương mờ
Rong non chen đá lững lờ
Màu xanh dương xỉ hững hờ thả neo
Dây rừng bện võng cheo leo
Cành khô xuyên lá mái chèo trên không
Lan rừng đến lúc trổ bông
Tím màu e ấp như mong người về
Phẳng lì bàn đá bên bờ
Khen ai khéo tạc để chờ tâm giao
Nước từ trên vút đỉnh cao
Đi cùng sức sống đổ vào suối trong
Tóe tung bọt nước màu bông
Du dương tiếng nhạc mênh mông gọi về
Rừng nguyên xanh ngắt bốn bề
Đan treo thác bạc lửng lơ giữa trời
Đường đi bao dấu chân người
Thác bao nhiêu nước, đêm trời bao sao?
Lòng ta luôn thấy nôn nao
Muôn vàn cảm xúc dâng cao trong lòng!
12/2014
Nguyễn Hữu Trọng
Hội Cựu Giáo chức Đại học Nha Trang
- Ngày cập nhật: 19/10/2020
- Ngày đăng: 19/10/2020