Thơ

NGÀY ĐẾN

Ta vẫn biết mười chia ba không hết
Trăng đêm rằm tròn trịa lẽ đương nhiên
Mười lần trăm là đủ chẵn một thiên
Nhưng lòng vẫn xốn xao khi ngày đến

Vẫn viên đá lót đường bao ngày tháng
Bỗng trơn tru nhẵn nhịu dưới chân ta
Chúng hiểu rằng đã đến lúc chia xa
Bàn chân nhỏ hàng ngày hằng đưa đón

Nhà để xe chỉ lợp tôn sóng gợn
Chỉ ngăn bằng những mảnh lưới đơn sơ
Sao hôm nay bỗng đẹp tựa bến chờ?
À! Tiễn biệt một bóng hình yêu dấu!

Cánh cửa phòng được sơn màu bã đậu
Bao sáng chiều in đậm bóng hình ta
Sáng hôm nay, nâng tay nhẹ mở ra
Tiếng cót két bản lề không kêu nữa!

Căn phòng quen hôm nay ta đứng giữa
Đã không còn rộng rãi những ngày qua
Những bức tường như bước lại gần ta
Trần cúi xuống bên tai lời thủ thỉ!

Chiếc ghế quen không còn là bằng nĩ
Mà phủ đầy hơi ấm của thương yêu
Chiếc quạt trần nhè nhẹ cất tiếng kêu
Lời giã biệt hoà theo cùng tiếng gió!

Chiếc bàn rộng vẫn còn nguyên chỗ đó
Hai đôi chân vẫn cứng cáp như xưa
Sao hôm nay ta bỗng thấy đu đưa
Không! Có lẽ đôi chân ta không vững!

Chiếc tủ sách bao ngày như hờ hững
Sao hôm nay như muốn nói điều gì
Chắc hiểu rằng rồi ta phải ra đi
Nên lần cuối muốn cùng ta tâm sự

Chiếc tủ lạnh trong góc phòng tư lự
Đưa mắt nhìn như ướt cả đôi mi
Tủ lạnh ơi! Dẫu không muốn thế ni!
Đành chấp nhận, dẫu rằng bao thương mến!

Những dốc mòn từ nay ta không đến
Từng giảng đường bụi phấn đã ngưng bay
Hàng cây cao gió nhẹ lá không lay
Lòng muốn bước, đôi chân nào theo ý!

Xin giã biệt! Một câu không muốn nói!
Nhưng làm sao tránh khỏi luật thời gian
Ba sáu năm, lịch sử đã sang trang
Ngày đã đến, hôm nay ngày đã đến!

Nguyễn Hữu Trọng

Hội Cựu Giáo chức Đại học Nha Trang.

  • Ngày cập nhật: 19/10/2020
  • Ngày đăng: 19/10/2020
In nội dung

MỘT CHIỀU TÀ GỤ

 

Trời chiều trên thác Tà Gu (Gụ)

Mưa đông vứa dứt, mây mù vừa tan

Đường vào còn rất sơ hoang

Đá lăn dưới gót, cành giăng ngang đầu

Lách qua dòng suối nước sâu

Lần theo vách đá rong rêu bám đầy

Kỳ quan tạo hóa là đây

Thác rơi thẳng đứng, nước bay sương mờ

Rong non chen đá lững lờ

Màu xanh dương xỉ hững hờ thả neo

Dây rừng bện võng cheo leo

Cành khô xuyên lá mái chèo trên không

Lan rừng đến lúc trổ bông

Tím màu e ấp như mong người về

Phẳng lì bàn đá bên bờ

Khen ai khéo tạc để chờ tâm giao

Nước từ trên vút đỉnh cao

Đi cùng sức sống đổ vào suối trong    

Tóe tung bọt nước màu bông

Du dương tiếng nhạc mênh mông gọi về

Rừng nguyên xanh ngắt bốn bề

Đan treo thác bạc lửng lơ giữa trời

Đường đi bao dấu chân người

Thác bao nhiêu nước, đêm trời bao sao?

Lòng ta luôn thấy nôn nao

Muôn vàn cảm xúc dâng cao trong lòng!    

 

12/2014

Nguyễn Hữu Trọng
Hội Cựu Giáo chức Đại học Nha Trang

  • Ngày cập nhật: 19/10/2020
  • Ngày đăng: 19/10/2020
In nội dung

ANH HỎI

Anh hỏi nhỏ, ngồi ở đâu mát nhất,

Trên đồi Cù - Đà Lạt mịn cỏ xanh?

Em đáp khẽ, ở cùng trời cuối đất

Không đâu bằng dưới bóng của thân anh!

 

Anh hỏi nhỏ, đến đâu tìm hơi ấm

Ở lâu đài kiến trúc kiểu trời Âu?

Em đáp khẽ, trong căn nhà nhỏ thấp

Vòng tay anh nơi em mãi gối đầu!

 

Anh hỏi nhỏ, bài thơ nào em thích

Những chuyện tình kiệt tác của Puskin?

Em đáp khẽ, giữa đêm khuya tĩnh mịch

"Anh yêu em" vang nhẹ cạnh tai mình!

 

Anh hỏi nhỏ, quà nào em muốn nhận

Vật đắt tiền hay toả ngát hương thơm?

Em đáp khẽ, món quà em thích nhất

Nụ hôn anh lên mái tóc em mềm!

 

NHT

14/09/2020.

 

  • Ngày cập nhật: 19/10/2020
  • Ngày đăng: 19/10/2020
In nội dung

KHÔNG TÊN 01

 

Cùng chim yến mặt trời đi ngủ muộn

Bên vệ đường khép nép ánh đèn đêm

Bước chân đi khua nhẹ lớp cỏ mềm

Làm ấm lại đôi tim chung nhịp đập

 

Đã đi qua con đường không thẳng tắp

Bao gam màu xen giữa ánh bình minh

Nắm tay nhau chọn nét vẽ cho mình

Trên dải lụa những đóa hồng rõ nét

 

Giữa đêm đông đã không còn giá rét

Nắng trưa hè mây gió quyện vào nhau

Bao muộn phiền cùng để lại phía sau

Hàng dương xén đang thẳng hàng phía trước

 

NHT

04/6/2020

 

  • Ngày cập nhật: 19/10/2020
  • Ngày đăng: 19/10/2020
In nội dung

QUÀ TẶNG NGƯỜI YÊU

 

Anh không tặng những bông hồng bó chặt

Vì bông hồng khoảnh khắc sẽ héo khô

Mà anh tặng đôi bờ vai vững chắc

Lúc tựa đầu lúc cảm hứng làm th

ơ.

Anh không tặng nước hoa mang hàng hiệu

Mùi thơm nào theo gió cũng bay đi

Mà anh tặng tâm hồn luôn thấu hiểu

Lúc buồn vui hờn giận biết cần gì.

 

Anh không tặng áo choàng lông thú hiếm

Nóng thu hè quà ấy chẳng cần đâu

Mà anh tặng đôi chân hình song kiếm

Đưa em về mọi lối khắp năm châu.

 

Anh không tặng lắc vàng nhiều chữ số

Báu vật nào vô ý cũng đánh rơi

Mà anh tặng trái tim luôn màu đỏ

Cùng tim em hòa nhịp suốt cuộc đời.

 

NHT

Mùa Valentine 2020.

  • Ngày cập nhật: 19/10/2020
  • Ngày đăng: 19/10/2020
In nội dung

Bài viết của Hội viên